Ban Dich 2011

Xuất Ê-Díp-Tô Ký 8:22-32 Ban Dich 2011 (BD2011)

22. Nhưng trong ngày ấy, Ta sẽ biệt riêng vùng Gô-sen, nơi dân Ta ở, để nơi ấy không có ruồi nhặng, hầu ngươi có thể biết rằng Ta là CHÚA trong xứ nầy.

23. Ta sẽ làm như thế để phân biệt giữa dân Ta và dân ngươi. Dấu lạ nầy sẽ xảy ra ngày mai.’”

24. CHÚA làm y như vậy. Một đám ruồi nhặng rất lớn đen nghịt cả vùng trời bay vào cung điện của Pha-ra-ôn và các tư dinh của quần thần ông. Cả xứ Ai-cập đều bị tàn phá vì nạn ruồi nhặng ấy.

25. Pha-ra-ôn bèn cho triệu Mô-sê và A-rôn vào và nói, “Hãy đi, dâng tế lễ lên Ðức Chúa Trời của các ngươi ở trong nước nầy.”

26. Nhưng Mô-sê đáp, “Chúng tôi không làm như vậy được, vì của tế lễ chúng tôi dâng lên CHÚA, Ðức Chúa Trời của chúng tôi, sẽ làm phật lòng dân Ai-cập. Nếu chúng tôi dâng của tế lễ trước mắt dân Ai-cập, mà làm cho họ tức giận, há họ chẳng ném đá chúng tôi sao?

27. Chúng tôi phải đi ba ngày vào đồng hoang để dâng tế lễ lên CHÚA, Ðức Chúa Trời của chúng tôi, như Ngài đã truyền.”

28. Pha-ra-ôn nói, “Ta sẽ để các ngươi đi dâng tế lễ lên CHÚA, Ðức Chúa Trời của các ngươi, trong đồng hoang, miễn là các ngươi không được đi quá xa. Hãy cầu nguyện cho ta.”

29. Mô-sê đáp, “Khi tôi rời khỏi bệ hạ, tôi sẽ cầu xin CHÚA khiến ruồi nhặng ngày mai rời khỏi Pha-ra-ôn, khỏi quần thần bệ hạ, và khỏi dân bệ hạ, chỉ mong rằng Pha-ra-ôn sẽ không gạt mà không để cho dân đi dâng tế lễ lên CHÚA thôi.”

30. Sau đó Mô-sê rời khỏi Pha-ra-ôn và cầu xin CHÚA.

31. CHÚA làm theo điều Mô-sê cầu xin. Ngài khiến ruồi nhặng rời khỏi Pha-ra-ôn, khỏi quần thần ông, và khỏi dân ông; không còn lại một con ruồi nhặng nào.

32. Nhưng lần nầy Pha-ra-ôn vẫn cứng lòng, và không để dân ra đi.