Ban Dich 2011

Rô-Ma 8:11-25 Ban Dich 2011 (BD2011)

11. Nếu Ðức Thánh Linh của Ðấng đã làm cho Ðức Chúa Jesus sống lại từ cõi chết ở trong anh chị em, thì Ðấng đã làm cho Ðấng Christ sống lại từ cõi chết cũng sẽ ban sự sống cho thân thể sẽ chết của anh chị em qua Ðức Thánh Linh của Ngài, Ðấng đang ngự trị trong anh chị em.

12. Thế thì, thưa anh chị em, chúng ta không còn mắc nợ xác thịt để sống theo xác thịt nữa.

13. Vì nếu anh chị em cứ sống theo xác thịt, anh chị em chắc chắn sẽ chết, nhưng nếu anh chị em nhờ Ðức Thánh Linh làm chết những hành vi của bản ngã xác thịt, anh chị em sẽ sống.

14. Vì tất cả những ai được Ðức Thánh Linh của Ðức Chúa Trời dẫn dắt đều là con của Ðức Chúa Trời.

15. Bởi anh chị em đã không nhận lấy tâm linh của kẻ làm nô lệ để phải sợ hãi nữa, nhưng anh chị em đã nhận lấy tâm linh của người làm con, để nhờ đó chúng ta có thể thưa một cách dạn dĩ, “A-ba, Cha!”

16. Chính Ðức Thánh Linh làm chứng với tâm linh chúng ta rằng chúng ta là con cái Ðức Chúa Trời.

17. Nếu chúng ta là con cái, chúng ta cũng là những người thừa kế, những người thừa kế của Ðức Chúa Trời và những người đồng thừa kế với Ðấng Christ, nếu thật sự chúng ta chịu khổ với Ngài để chúng ta cũng có thể được vinh hiển với Ngài.

18. Thật vậy, tôi cho rằng những đau khổ hiện tại không đáng sánh với vinh hiển tương lai là vinh hiển sẽ được bày tỏ cho chúng ta.

19. Vì muôn loài thọ tạo đang nôn nóng ngóng trông ngày Ðức Chúa Trời cho các con cái Ngài hiển lộ.

20. Vì muôn vật đã bị khuất phục dưới sự hư ảo, không phải tự ý, nhưng bởi Ðấng bắt chúng phải chịu như vậy, với hy vọng

21. rằng chính muôn vật cũng sẽ được giải thoát khỏi ách nô lệ của sự hư nát để vào hưởng tự do trong vinh hiển với các con cái Ðức Chúa Trời.

22. Vì chúng ta biết rằng muôn vật đang rên rỉ và đau đớn quằn quại như người sắp sinh cho đến bây giờ.

23. Không những muôn vật mà thôi, nhưng cũng có chúng ta, những người có những trái đầu mùa của Ðức Thánh Linh; chính chúng ta rên rỉ trong lòng, nôn nóng trông chờ ngày được trọn quyền làm con, để hưởng sự cứu chuộc thân thể mình.

24. Vì chúng ta được cứu để hưởng hy vọng đó, nhưng khi hy vọng đã được thấy thì không còn là hy vọng, vì ai lại trông mong điều mình đang thấy bao giờ?

25. Nhưng nếu chúng ta đặt hy vọng vào điều chúng ta chưa thấy, thì đó mới là chúng ta bền chí đợi chờ.