Ban Dich 2011

Giê-Rê-Mi 4:15-31 Ban Dich 2011 (BD2011)

15. Vì từ Ðan có tiếng đồn,Từ Núi Ép-ra-im có tin dữ.

16. Hãy bảo các dân, ‘Ðây nầy, chúng đến!’Hãy rao báo nghịch lại Giê-ru-sa-lem: Quân vây thành đến từ một xứ xa xăm;Chúng hò hét công phá các thành của Giu-đa.

17. Chúng hãm sát quanh nó như những người gác lúa ngoài đồng, Bởi nó đã phản nghịch Ta,” CHÚA phán.

18. “Các đường lối của ngươi và các việc làm của ngươi đã đưa đến ngươi hậu quả nầy.Ðây là lúc ngươi bị tiêu diệt;Thật đắng cay thay!Quả là cay đắng thấu tâm can.”

19. Ðau đớn thay cho tôi!Ðau đớn thay cho tôi!Tôi đau đớn thấu tâm can!Lòng tôi thổn thức,Tim tôi đập mạnh trong người;Tôi không thể nín lặng được nữa,Vì tôi đã nghe tiếng kèn,Tiếng kèn triệu tập trai tráng đi ra đối phó với quân thù.

20. Thảm họa chồng lên thảm họa;Cả nước bị tàn phá tan tành.Thình lình các lều trại của tôi bị hoàn toàn phá hủy;Các màn trướng của tôi chỉ trong chốc lát trở thành đống tro tàn.

21. Tôi cứ phải trông thấy ngọn cờ báo động Và nghe tiếng kèn tập họp cho đến bao lâu nữa?

22. “Vì các con cái của Ta đã trở nên dại dột,Chúng không biết Ta là ai;Chúng là những đứa con ngu muội,Chúng chẳng có chút hiểu biết bình thường.Chúng chỉ giỏi việc làm ác,Nhưng việc làm lành, chúng không biết làm.”

23. Tôi nhìn xuống đất, kìa, nó đã trở nên hoang vắng và trống không.Tôi nhìn lên trời, nó chỉ là một màn đen mù mịt.

24. Tôi nhìn lên núi, kìa, chúng đang chuyển động,Tất cả núi đồi đều lắc tới lắc lui.

25. Tôi nhìn quanh, kìa, chẳng còn ai cả,Tất cả chim trời đều cũng trốn biệt tăm.

26. Tôi nhìn xa hơn nữa, kìa, các ruộng vườn đều đã thành đồng hoang.Tất cả các thành phố đều trở nên hoang vắng tiêu điều,Trước thánh nhan CHÚA, trước cơn thịnh nộ phừng phừng của Ngài,

27. Vì CHÚA phán thế nầy, “Cả xứ sẽ trở nên hoang vu,Nhưng Ta sẽ không tiêu diệt đến tận cùng.

28. Vì việc nầy mà đất sẽ khóc than,Trên trời cao sẽ trở thành đen tối,Vì một khi Ta tuyên bố, một khi Ta đã quyết định,Ta sẽ không lần lữa, Ta sẽ không đổi ý.

29. Nghe tiếng vó ngựa của kỵ binh và của quân xạ tiễn,Thành nào thành nấy đều kinh hoàng khiếp sợ,Kẻ chui vô bụi rậm, người trèo vào hốc đá;Tất cả các thành đều bỏ trống,Không còn ai ở trong chúng nữa.

30. Còn ngươi, hỡi kẻ sẽ bị biến nên hoang vu,Ngươi muốn gì mà ăn mặc y phục đỏ điều dem dúa,Lấy các nữ trang bằng vàng mang trên mình,Và kẽ mắt cho to cho đậm?Ngươi làm dáng như thế cũng chỉ vô ích.Các tình nhân của ngươi khinh bỉ ngươi;Chúng muốn lấy mạng ngươi.”

31. Vì tôi đã nghe tiếng kêu la của người đàn bà lâm bồn,Tiếng đau đớn khóc la của người phụ nữ sinh con so,Tiếng thở dồn dập như thiếu dưỡng khí của Ái Nữ Si-ôn,Nàng đưa tay kêu gào, “Khốn thay cho tôi!Tôi bị kiệt lực trước phường sát nhân!”